Quê Hương
Văn Tiến Chương 07/02/2014 6:22:20 SA
Người nào sinh ra cũng có một quê hương. Khi còn sống trên quê hương ấy, ta cảm thấy rất tầm thường. Nhưng khi đi xa ta mới chợt bâng khuâng, xao xuyến với nỗi nhớ nhung da diết về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Năm nay tôi đã thất tuần, cũng không ngoại lệ với niềm nhớ về quê hương sâu sắc này.
Dù xa cách mấy trùng dương
Ở đâu cũng nhớ quê hương trong lòng
Giữa những đêm trăng, trong lòng người tha hương trông về quê Mẹ, nơi chân trời sâu thẳm, gợi nhớ đến vầng trăng quê nhà.
Trăng đâu chẳng phải là trăng
Mà sao vẫn nhớ vầng trăng quê nhà
Dù ở xứ lạ quê người, lúc nào cũng cảm nhận nỗi nhớ mênh mông, một nỗi nhớ không nguôi trong lòng người viễn xứ.
Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc, nhớ mênh mông
Buổi sáng thức dậy ngắm giọt sương mai vẫn còn đọng trên đám cỏ non. Nỗi nhớ ấy vẫn thắc mắc hiện ra.
Giọt sương trên cỏ hôm qua
Hỏi mình chợt hỏi quê nhà ở đâu?
Đếm từng ngày tháng đi qua, nỗi nhớ nhung về quê hương chất chồng, nhất là trong dịp Tết mình còn ở tha phương.
Rượu qúy trà ngon tuy là có
Người xa cảnh lạ có cũng không
Trong dịp Tết, hỏi thăm bạn bè thân hữu ai về quê nhà ăn Tết không? Để chỉ? Để gởi chút qùa về quê hương.
Tết ai về lại thăm Làng không?
Gởi nhé giùm tôi chút nhớ nhung
Nhớ giếng Chùa, đình làng, giếng Bộn
Khi xa quê … nỗi nhớ khôn cùng
Làm người viễn xứ tha phương
Xuân về thương nhớ quê hương xa vời
Ai về cho gởi đôi lời
An Bằng nơi ấy một trời nhớ thương
An Bằng, quê tôi, nằm dọc theo miền duyên hải như bao làng khác, nhưng có cái gì thiêng liêng trong tôi không bao giờ quên được. Những quang cảnh, cây đa, giếng cũ còn ghi sâu trong lòng.
Cây đa, giếng cũ, con đường
Tình làng, nghĩa xóm, tình thương đậm đà
Độn Bồ cao đứng nhìn xa
Biển xanh mây trắng thật là nên thơ
Thương về quê Mẹ trong mơ
Quê cha đất tổ bây giờ cách xa
Bao lần xuân đến xuân qua
Cảnh xuân xứ lạ xót xa bao lần
Rồi mỗi lần về thăm quê mẹ, những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.
Ngày về thăm đất Mẹ làng xưa
Dài nắng bãi xa gió buổi trưa
Lòng hớn hở ta cất nhịp hát
Theo nhè nhẹ sóng biển đu đưa
Mỗi độ về thăm quê hương, khi ra đi ngắm hai hàng phi lao cây cao, cây thấp, những lá khô rụn xuống dưới bước chân đi. Thầm nghĩ đó là định luật vô thường của vũ trụ. Cây già lá khô được thay bằng lá xanh tươi hơn. Cũng như bao thế hệ trên quê hương đã đi qua, để còn lại những lớp trẻ lớn lên trong tương lai.
Ngày trở lại Hoa Kỳ cách nửa vòng trái đất nhưng lúc nào cũng nhớ về quê hương thân yêu, hẹn ngày tái ngộ.
Nỗi nhớ quê nhà, nhớ chẳng nguôi
Nơi tôi khôn lớn để nên người
Là chỗ chôn nhau và cắt rốn
Cho ta có mặt ở trên đời.
Vài hàng tâm sự của riêng tôi
Tâm sự riêng ai cũng thế thôi.
Tác giả bài viết: Văn Tiến Chương
Nguồn tin: Nguồn: CỔNG THÔNG TIN AN BẰNG-KẾT NỐI AN BẰNG
Ý kiến bạn đọc