ĐÔNG-XUÂN TỰ VẤN
Chim én bay xôn xao,
Báo nàng Xuân đang về.
Bác Đông già rét mướt,
Chống gậy bước lê thê.
Cả đất trời nở rộ,
Muôn hoa sắc khoe mình.
Đón chào ánh bình minh,
Của nàng Xuân mang đến.
Đào hồng tuôn sắc thắm,
Mai vàng rộ nở hoe.
Đóa cúc vươn cánh xòe,
Trắng, cam, vàng, đỏ, tím.
Bác Đông buồn tự vỗ,
Đông đến rồi Đông đi.
Xuân đi rồi Xuân đến,
Sao lòng vẫn sầu bi.
Dẫu Đông về giá lạnh,
Cũng cuốn vào biển khơi,
Của ba mùa rác rơi,
Không ngoãnh đầu nhìn lại.
Gieo mãnh đất phù sa,
Tạo nguồn nước cam lồ.
Để dòng đời cháy khô,
Còn vươn lên sự sống.
Xuân một lần mười tám,
Đông cũng lần bảy mươi.
Xuân đến Đông lại đi,
Xoay quanh vòng trần thế,
Trong cuộc đời dâu bể,
Xuân được nghênh đón về,
Đông lại được tiễn đưa,
Mãi cứ đưa rồi đón.
Ôi! tạo hóa bày chi,
Có những cuộc chia ly,
Để bác Đông ra đi,
Cho nàng Xuân lại đến.
Xuân mang nhiều thương mến,
Đông gieo những đau buồn.
Dòng đời mãi chảy tuôn,
Cho thế gian mãi mãi.
Hởi nàng Xuân ở lại,
Hãy làm nên những gì?
Cho lòng người ra đi
Không buồn khi để lại.
Xuân tự vấn lòng mình
Nhờ đâu đào khoe thắm,
Mai vàng nhiều cánh hoe,
Muôn loài cùng phát lộc.
Cả thế gian tồn tại,
Nhờ nguồn nước cam lồ,
Với phù sa màu mỡ,
Và cuộc đời không khô.
Nhìn Đông Xuân tự vấn,
Nhân thế nghĩ lại mình,
Nhớ nguồn nào được sinh,
Cho cây cành hoa trái.
Tổ Tiên xưa để lại,
Bao ân đức cao minh.
Nàng Xuân hởi xinh xinh,
Bác Đông buồn từ đó.
Tác giả bài viết: Văn Viết Thiện
Nguồn tin: Văn Viết Thiện
Ý kiến bạn đọc