Trước hết phải nói ngay, vô cùng nhiều tin nhắn điện thoại, nhiều còm trong web, nhiều bình luận trong fb và nhiều cuộc điện thoại của bạn bè, người thân thiết mà mình đã không thể nghe được, không trả lời được, không reply được. Muôn ngàn lần cám ơn mọi người. Cũng nói thêm, có lúc cả 2 máy rung bần bật mà không thể thò tay lấy máy vì đang cúng. Mà cúng Huế thì thôi rồi gối và lưng ơi...
Còn ngày mai nữa, sáng sớm ngày kia mới đưa mẹ đi. Mình tin là mẹ mình rất vui vì trước khi mẹ đi mình đã kịp bay về ở với mẹ 3 đêm. Và các cậu em ruột mẹ mình cùng các cháu cũng về kịp. Khi mẹ đi là trong tay anh em mình, được tắm rửa rất sạch sẽ và nhẹ nhõm. Quê ở Ninh Bình, họ Lê, nhưng khi mất, anh em con cháu họ Văn TTH đã lo cho mẹ rất chu đáo.
Rất đông bạn bè người thân đã từ Hà Nội, Thanh Hóa, Ninh Bình, Pleiku, Đà Nẵng, Sài Gòn... đã kịp về đưa mẹ. Tối nay vẫn còn mấy người trên xe đêm về với mẹ. Tối mai vẫn còn người bay từ Sài Gòn ra với mẹ...
Và hoa, rất nhiều hoa. Và người, rất nhiều người đến viếng. Đoàn này nối đoàn khác. Và chiều nay nữa, huy hiệu 65 năm tuổi Đảng của mẹ được gửi về, trong khi hôm qua mấy tờ báo đưa tin buồn vẫn nói mẹ 64 năm hoặc 60 năm tuổi Đảng. Chưa bao giờ mình thấy bộ máy của ta chạy nhanh đến thế khi mới hôm kia phó bí thư trực huyện ủy Phong Điền mới đưa ra ý kiến làm sớm cho mẹ hơn nửa năm.
Cảm động nhất là nhà văn Nguyễn Quang Vinh đã lái xe chạy từ Quảng Bình vào viếng mẹ. Mình không nghe điện thoại được nên không chỉ đường cặn kẽ cho Vinh. Đến lúc quay ra thấy một vòng hoa mang tên Vinh, hỏi mọi người thì mới được chỉ Vinh và con trai đang ngồi 1 góc chờ đến lượt để viếng. Chỉ ôm nhau một cái, viếng xong Vinh lại quay xe ra Quảng Bình ngay để mai ra Hà Nội. Hay như nhà văn Lê Quang Trang, bỏ dở hành trình đi Sài Gòn để dừng ở Huế xuống viếng rồi đi tiếp...
Đại loại thế, vội quá. Một lần nữa xin bày tỏ lòng biết ơn và cám ơn tất cả mọi người. Nỗi đau mất mẹ vì thế được vợi đi rất nhiều từ những ấm áp sẻ chia...
Một vài bức ảnh chụp vội:
Còn ngày mai nữa, sáng sớm ngày kia mới đưa mẹ đi. Mình tin là mẹ mình rất vui vì trước khi mẹ đi mình đã kịp bay về ở với mẹ 3 đêm. Và các cậu em ruột mẹ mình cùng các cháu cũng về kịp. Khi mẹ đi là trong tay anh em mình, được tắm rửa rất sạch sẽ và nhẹ nhõm. Quê ở Ninh Bình, họ Lê, nhưng khi mất, anh em con cháu họ Văn TTH đã lo cho mẹ rất chu đáo.
Rất đông bạn bè người thân đã từ Hà Nội, Thanh Hóa, Ninh Bình, Pleiku, Đà Nẵng, Sài Gòn... đã kịp về đưa mẹ. Tối nay vẫn còn mấy người trên xe đêm về với mẹ. Tối mai vẫn còn người bay từ Sài Gòn ra với mẹ...
Và hoa, rất nhiều hoa. Và người, rất nhiều người đến viếng. Đoàn này nối đoàn khác. Và chiều nay nữa, huy hiệu 65 năm tuổi Đảng của mẹ được gửi về, trong khi hôm qua mấy tờ báo đưa tin buồn vẫn nói mẹ 64 năm hoặc 60 năm tuổi Đảng. Chưa bao giờ mình thấy bộ máy của ta chạy nhanh đến thế khi mới hôm kia phó bí thư trực huyện ủy Phong Điền mới đưa ra ý kiến làm sớm cho mẹ hơn nửa năm.
Cảm động nhất là nhà văn Nguyễn Quang Vinh đã lái xe chạy từ Quảng Bình vào viếng mẹ. Mình không nghe điện thoại được nên không chỉ đường cặn kẽ cho Vinh. Đến lúc quay ra thấy một vòng hoa mang tên Vinh, hỏi mọi người thì mới được chỉ Vinh và con trai đang ngồi 1 góc chờ đến lượt để viếng. Chỉ ôm nhau một cái, viếng xong Vinh lại quay xe ra Quảng Bình ngay để mai ra Hà Nội. Hay như nhà văn Lê Quang Trang, bỏ dở hành trình đi Sài Gòn để dừng ở Huế xuống viếng rồi đi tiếp...
Đại loại thế, vội quá. Một lần nữa xin bày tỏ lòng biết ơn và cám ơn tất cả mọi người. Nỗi đau mất mẹ vì thế được vợi đi rất nhiều từ những ấm áp sẻ chia...
Một vài bức ảnh chụp vội:
Thú thật là... nhiều hoa quá, đến ngoài sự tưởng tượng của mình. Mà nhà mình xa trung tâm, cách Huế 40 cây, cách thị trấn huyện Phong Điền hơn 10 cây... |
Các cháu gái họ Văn xếp hàng viếng dâu họ Văn |
Mình đây. Chả hiểu sao mẻ ảnh này khi post nó bị hỏng nhiều quá. |
Mình chờ ảnh hiện thì gặp bài này của Tit Bin trên fb của cô bé này. Cô này là con gái anh Tấn Định. Cổ viết dư lày:
Ở ĐÓ, BÀ ĐANG YÊN NGHỈ...
*
Bố kể, từ Phong Điền thuộc Thừa Thiên-Huế cứ thế chạy ra hướng biển, thấy đường hun hút hun hút. Đi qua những xóm nhà nhỏ bình yên, phong cảnh ở đây thật hiền hòa nên thơ. Thỉnh thoảng bắt gặp những chú dê con nhẩn nha gặm cỏ, ngước nhìn khách qua đường, ngơ ngác. Con đường đi qua làng mạc thật đẹp và sạch sẽ. Đường còn xuyên qua các trảng cát như đường ra Ngư Thủy quê mình.
Làng quê ở đây bình yên quá, đẹp quá, thơ mộng quá. Thế mà cũng đi được gần hai chục cây số rồi đấy. Bỗng trước mặt hiện ra một ngôi nhà nhỏ, thấp thoáng dưới bóng những tán dừa xanh mướt. Khu vườn tọa lạc ngay ven bờ một dòng sông nhỏ nước trong veo, có lẽ còn trong hơn cả nước sông Kiến Giang quê mình. Nghe nói vì sông chảy qua những miền cát trắng rồi mới lượn qua đây.
Trong ngôi nhà đó, Bà đang yên nghỉ sau chín mươi ba năm vất vả cõi trần, mang nặng đẻ đau, nuôi con thờ chồng...Vào đi con, thắp cho Bà nén hương rồi cầu mong cho Bà được thanh thản.
Con ngắt lời bố: - Nhà ai vậy hả bố?
- Nhà chú Hùng đấy con ạ.
- Con thấy bố rất quý chú Hùng, chắc có cơ duyên gì đó?
- Có nhiều cơ duyên, nhưng có lẽ là do hồi bố mới nhập ngũ, bố thích một cô tên Hùng, ở đoàn Văn Công...
- Văn công gì hả bố?
- Văn Công Tổng cục con ạ!
Hehe bố!
--------
Và Nguyễn Quang Vinh cũng đã kịp viết trên blog dư lày:
VỀ LÀNG CỦA NHÀ THƠ VĂN CÔNG HÙNG
Từ huyện Phong Điền (tỉnh Thừa Thiên- Huế), chạy gần 20 cây số, vào sâu hun hút, đi qua nhiều mảnh làng rất nên thơ, hướng về phía biển thì tới làng của Văn Công Hùng. Ông này ở cùng huyện với Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, cùng huyện với nhà thơ Tố Hữu.
Đường làng nông thôn thế này đẹp quá
Đôi khi con đường vụt qua trảng cát trắng, ngơ ngác chú dê đang gặm cỏ nhìn xe mình
Nhà Văn Công Hùng dưới cây dừa kia, ở đó, người mẹ 93 tuổi của anh đang yên nghỉ. Trước mặt nhà là con sông nhỏ, nước trong vắt chảy qua những trảng cát. Làng đẹp quá, sinh ra ở đây, vùng quê sông nước, gần biển, gần sông, gần cát, không tài mới lạ.
Anh Hùng kể về mấy ngày chăm mẹ, lúc ấy bà không biết gì nữa, không nhận ra Hùng, anh khóc vì tủi thân.
Đám tang lớn, hàng trăm vòng hoa tang của bà con, bạn bè, cơ quan...
Nhưng mình là vị khách xa nhất, từ Quảng Bình, qua 200 Km vào viếng bà.
Tuổi tóc bạc, tuổi lên nội, lên ngoại, mà mẹ mất, có nỗi đau riêng. Người tóc bạc đưa tiễn người tóc bạc hơn về mộ. Buồn.
Anh Hùng ở tít trên cao Nguyên. Nghe nói tết vừa rồi, đưa hết con cái về với bà. Thế cũng an ủi chút nào.
Cả năm nay mình né những đám tang vì có lý do.
Nhưng giờ thì không né được.
Bạn văn với nhau, lúc này cần một cái ôm bạn bè trước quan tài mẹ.
Bà đi, nhưng bà ở tuổi Đại Đại thọ rồi.
Thơ Văn Công Hùng viết khi ngồi trên máy bay về với Mẹ:

MẸ ƠI…
chuyến bay chở ta về với mẹ
mây trắng tóc mẹ bay
phía ấy đang mưa mẹ chờ ta im lặng
ta cũng lặng thầm trong ý nghĩ lang thang
ta lớn lên thì mẹ bé lại
vòng vọng những buổi chiều tựa cửa ngóng con
cả hai đứa con trai ngun ngút lớn
một thời mơ cơm trắng thịt kho
bốn đứa cháu nội xòe đi 4 hướng
lập cập thềm nhà nhìn nắng đoán mưa
những giấc mơ ngắn dần
mẹ như hơi thở dài cuối nắng
chuyến bay chở ta về với mẹ
nặng nề như mang bom
“mẹ đang chờ” em trai gọi thế
“chuối chín rồi” bạn nhắn tận trời xa
ta sẽ thấy mẹ nhỏ bé trên giường
hai thằng con cúi đầu bên cạnh
mẹ sẽ có một giấc mơ đẹp và dài, con tin là thế
về với ba, ba đợi lâu rồi
chúng con những gã trai trên năm mươi đầy tội lỗi
vòng tay xin mẹ đừng buồn
mẹ thanh thản cho con không bật khóc
lưng chừng trời con gọi mẹ ơi
máy bay đang hạ độ cao
con sắp về bên mẹ
con sẽ vụng về ôm mẹ lần cuối
có những điều không thể nói mẹ ơi…
Máy bay Hà Nội Huế, 12h23 29/9/2012